Một ông chủ cửa hàng kiên quyết muốn con trai đi học hỏi về bí mật của hạnh phúc từ người đàn ông khôn ngoan nhất thế giới.
Cậu bé đi bộ qua sa mạc trong 40 ngày và cuối cùng cũng tới một lâu đài
xinh đẹp ở tít trên một ngọn núi. Đó cũng là nơi ở của người đàn ông
khôn ngoan nhất thế giới.
Khi bước vào phòng chính của lâu đài, cậu bé nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng trong đó: những thương gia đến và đi, mọi người trò chuyện với nhau ở góc phòng, một dàn nhạc nhỏ đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng, có một chiếc bàn đầy những đĩa thức ăn ngon lành.
Người đàn ông khôn ngoan trò chuyện với tất cả mọi người, và cậu bé phải đợi khoảng 2 giờ đồng hồ để đến lượt mình. Người đàn ông khôn ngoan rất chăm chú nghe cậu bé giải thích lý do tới đây, nhưng ông nói với cậu rằng ông không có thời gian để giải thích cho cậu về bí mật của hạnh phúc. Ông đề nghị cậu đi một vòng cung điện và quay trở lại căn phòng trong vòng 2 giờ.
“Trong lúc đi dạo, ta muốn con làm việc này” – người đàn ông nói và đưa cho cậu một chiếc thìa có 2 giọt dầu. “Khi đi dạo, hãy nhớ mang theo chiếc thìa này nhưng đừng để dầu rơi xuống đất”.
Cậu bé bắt đầu leo lên rồi lại đi xuống các cầu thang trong lâu đài, luôn để mắt tới chiếc thìa. Sau 2 giờ, cậu trở lại căn phòng. “Chà” – người đàn ông nói. “Con có nhìn thấy những tấm thảm Ba Tư trong phòng ăn của ta không?
Con có nhìn thấy khu vườn mà những người thợ lành nghề nhất phải mất 10 năm để xây dựng không?
Con có nhìn thấy những bìa sách da tuyệt đẹp trong thư viện của ta không?”
Cậu bé vô cùng xấu hổ và thú nhận rằng cậu chẳng nhìn thấy gì cả. Mối quan tâm duy nhất của cậu là không để dầu rơi khỏi thìa.
“Vậy hãy quay trở lại và quan sát sự kỳ diệu trong thế giới của ta đi. Con không thể tin tưởng một người nếu như con không biết ngôi nhà của anh ta” – người đàn ông khôn ngoan nói.
Thở phào nhẹ nhõm, cậu bé cầm chiếc thìa và khám phá cung điện một lần nữa. Lần này, cậu quan sát tất cả tác phẩm nghệ thuật treo trên trần nhà và tường. Cậu nhìn ngắm những khu vườn, những ngọn núi xung quanh và cả vẻ đẹp của những bông hoa nữa.
Khi trở về với người đàn ông khôn ngoan, cậu kể lại chi tiết những gì đã nhìn thấy. “Nhưng những giọt dầu mà ta đã giao phó cho con đâu? – người đàn ông hỏi. Nhìn xuống chiếc thìa, cậu bé chẳng thấy giọt dầu nào nữa.
“Ta chỉ có một lời khuyên nhỏ dành cho con” – người đàn ông nói.
“Bí mật của hạnh phúc là thấy được mọi thứ kỳ diệu của thế giới nhưng cũng đừng bao giờ quên những giọt dầu trong chiếc thìa”.
Khi bước vào phòng chính của lâu đài, cậu bé nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng trong đó: những thương gia đến và đi, mọi người trò chuyện với nhau ở góc phòng, một dàn nhạc nhỏ đang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng, có một chiếc bàn đầy những đĩa thức ăn ngon lành.
Người đàn ông khôn ngoan trò chuyện với tất cả mọi người, và cậu bé phải đợi khoảng 2 giờ đồng hồ để đến lượt mình. Người đàn ông khôn ngoan rất chăm chú nghe cậu bé giải thích lý do tới đây, nhưng ông nói với cậu rằng ông không có thời gian để giải thích cho cậu về bí mật của hạnh phúc. Ông đề nghị cậu đi một vòng cung điện và quay trở lại căn phòng trong vòng 2 giờ.
“Trong lúc đi dạo, ta muốn con làm việc này” – người đàn ông nói và đưa cho cậu một chiếc thìa có 2 giọt dầu. “Khi đi dạo, hãy nhớ mang theo chiếc thìa này nhưng đừng để dầu rơi xuống đất”.
Cậu bé bắt đầu leo lên rồi lại đi xuống các cầu thang trong lâu đài, luôn để mắt tới chiếc thìa. Sau 2 giờ, cậu trở lại căn phòng. “Chà” – người đàn ông nói. “Con có nhìn thấy những tấm thảm Ba Tư trong phòng ăn của ta không?
Con có nhìn thấy khu vườn mà những người thợ lành nghề nhất phải mất 10 năm để xây dựng không?
Con có nhìn thấy những bìa sách da tuyệt đẹp trong thư viện của ta không?”
Cậu bé vô cùng xấu hổ và thú nhận rằng cậu chẳng nhìn thấy gì cả. Mối quan tâm duy nhất của cậu là không để dầu rơi khỏi thìa.
“Vậy hãy quay trở lại và quan sát sự kỳ diệu trong thế giới của ta đi. Con không thể tin tưởng một người nếu như con không biết ngôi nhà của anh ta” – người đàn ông khôn ngoan nói.
Thở phào nhẹ nhõm, cậu bé cầm chiếc thìa và khám phá cung điện một lần nữa. Lần này, cậu quan sát tất cả tác phẩm nghệ thuật treo trên trần nhà và tường. Cậu nhìn ngắm những khu vườn, những ngọn núi xung quanh và cả vẻ đẹp của những bông hoa nữa.
Khi trở về với người đàn ông khôn ngoan, cậu kể lại chi tiết những gì đã nhìn thấy. “Nhưng những giọt dầu mà ta đã giao phó cho con đâu? – người đàn ông hỏi. Nhìn xuống chiếc thìa, cậu bé chẳng thấy giọt dầu nào nữa.
“Ta chỉ có một lời khuyên nhỏ dành cho con” – người đàn ông nói.
“Bí mật của hạnh phúc là thấy được mọi thứ kỳ diệu của thế giới nhưng cũng đừng bao giờ quên những giọt dầu trong chiếc thìa”.
Nguyễn Thảo(dịch)